Tôi là một đôi giày khá là bình thường tên của tôi là Track 6 được sinh ra và lớn lên trong một gia đình nổi tiếng tại Việt Nam đó là Ananas. Ngoài tôi ra còn có rất nhiều anh chị em khác cũng được sinh ra ở nơi đây. Có thể nói, gia đình chúng tôi đông lắm. Tôi có anh chị em ruột – những đôi giày giống nhau cả về hình dáng lẫn sắc áo trắng tinh – và còn có anh chị em họ với những bộ áo khác màu sặc sỡ.

Ngay từ khi mới sinh ra, số phận chúng tôi đã được quyết định mỗi người một ngả, và tôi cũng không phải ngoại lệ. Tôi đã từng chứng kiến những người anh, người chị của mình được bao bọc, trang bị đệm lót và đặt trong một chiếc hộp xinh xắn rồi được chuyển đến một nơi nào đó trên khắp các thành phố lớn tại Việt Nam. Câu chuyện chia li cứ thế tiếp diễn, và mỗi lần như vậy, trong tôi lại dấy lên một cảm xúc nghẹn ngào khó tả.

Và cái ngày tôi được chuyển đi cũng đến nhưng lạ lùng thay, tôi lại thấy hào hứng đến lạ thường. Tôi băn khoăn không biết rằng thế giới ngoài kia có điều gì đang chờ đón tôi, là niềm vui hay nỗi buồn. Nhưng dù sao, tôi vẫn cảm thấy háo hức bởi dù thế nào, tôi cũng vẫn có bạn bè, anh chị ở bên và tuổi trẻ mà, phải một lần bước chân ra ngoài thế giới rộng lớn kia, đương đầu với những thử thách sóng gió thì mới thật sự sống trọn tuổi trẻ chứ.

Sau một khoảng thời gian ngắn nằm trên những phương tiện vận chuyển, cuối cùng tôi cũng tới ngôi nhà thứ hai của mình. Nơi ở mới của tôi là một cửa hàng nho nhỏ, sạch sẽ và xinh xắn. Nhanh chóng tôi được chủ cửa hàng đặt lên trên một chiếc kệ gỗ cao cao ngay chính giữa phòng. Tôi còn được ánh đèn chiếu rọi nên lại càng toả sáng và nổi bật hơn. Không chỉ thế, tôi còn được những anh chị em Ananas khác trầm trồ và ngưỡng mộ, hết lời khen ngợi vì có một màu da sáng hơn cả Ngọc Trinh. Điều ấy khiến cho tôi thấy yêu lắm cuộc đời và nơi ở mới của mình. Cho đến khi tôi cảm nhận được sự cô đơn và những sóng gió chưa bao giờ tôi nghĩ tới. Đó là vào một ngày cũng rất đẹp trời, tôi lại phải thực hiện một chuyến đi dài, nhưng chuyến đi này nó lạ lắm, nó khiến tôi cảm thấy lo sợ và rất cô đơn.

Chẳng là có một cậu bé cấp 3 tới cửa hàng và mua tôi từ tay ông chủ. Nhìn khuôn mặt cậu nhóc ấy rất đáng sợ, nhưng việc tôi sợ và buồn hơn đó là phải chia tay những người anh người chị mới thân quen của mình.

Khi theo chân cậu bé về đến nhà, thì tôi mới ngạc nhiên, là mình không hề cô độc, cậu bé là một người cuồng giày trắng và thích siêu tập nên anh em giày trắng trên kệ của cậu khá đông đúc. Khác với vẻ mặt nhìn có đôi phần không đáng tin và hung dữ thì cậu bé lại là người có trái tim rất là ấm áp. Cậu ấy rước tôi về nhà, tắm rửa sạch sẽ cho tôi, rồi phơi khô xong xịt nước hoa và cuối cùng nâng niu tôi vào chiếc kệ xinh xinh ở phòng ngủ của cậu.

Và một hành trình dài với người chủ mới của tôi bắt đầu từ đó. Tạm biệt các bạn nhé! Và nhớ mãi rằng Track 6 tôi trắng hơn cả Ngọc Trinh đấy.